CẦN LÀM GÌ ĐỂ CHẨN ĐOÁN VÀ ĐIỀU TRỊ RỐI LOẠN HOẢNG LOẠN
A. CHẨN ĐOÁN
Bác sĩ chẩn đoán rối loạn hoảng loạn qua việc thăm khám lâm sàng cho bệnh nhân. Để kết luận chính xác, bác sĩ có thể tiến hành thử máu để kiểm tra tuyến giáp, thực hiện đo điện tâm đồ để kiểm tra tim. Ngoài ra, bác sĩ cần tiến hành một cuộc nói chuyện và trao đổi để tìm ra nỗi sợ hãi của bệnh nhân hoặc những biến cố gây ra tình trạng hoảng sợ.
Hãy nói với bác sĩ những điều bạn phải trải qua, những cơn sợ hãi, lý do dẫn đến tình trạng này để bác sĩ có thể chẩn đoán và điều trị hiệu quả.
B. ĐIỀU TRỊ
1. TRỊ LIỆU NHẬN THỨC – HÀNH VI (CBT)
- CBT dạy những kĩ năng và kĩ thuật cho bệnh nhân để họ có thể sử dụng để giảm sự lo âu.
- Bệnh nhân sẽ học cách nhận biết và thay thế những suy nghĩ và hành vi tiêu cực bằng những cái tích cực.
- Bệnh nhân cũng sẽ học được cách phân biệt hiện thực từ những ý nghĩ phi hiện thực và nhận bài tập về nhà để thực tập những gì đã học trong buổi trị liệu.
- Những kĩ thuật này bệnh nhân có thể sử dụng tức thì và cho nhiều năm sau nữa.
- Sự hỗ trợ của phụ huynh là quan trọng đối với sự thành công của việc điều trị cho bênh nhân trẻ em . Nhà trị liệu có thể làm việc với bạn để đảm bảo tiến trình được thực hiện tại nhà và tại trường, và bác sĩ có thể đưa ra lời khuyện làm thế nào toàn bộ gia đình có thể xoay sở tốt nhất với những triệu chứng của con bạn.
- CBT nói chung là những phiên trị liệu ngắn hạn kéo dài khoảng 12 tuần nhưng lợi ích thì kéo dài.
2. TRỊ LIỆU HÓA DƯỢC
- Một công trình nghiên cứu lớn đã kết luận rằng việc kết hợp CBT và thuốc chống trầm cảm thì hiệu quả hơn là điều trị đơn độc.
- FDA đã công nhận một vài thuốc nhóm SSRI và SNRI được dùng điều trị cho rối loạn hoảng loạn.
3. CHA MẸ CÓ THỂ LÀM GÌ Ở NHÀ
Quá trình hồi phục có thể gây căng thẳng cho mọi người. Việc xây dựng một mạng lưới hỗ trợ từ bạn bè và người thân là rất hữu ích. Và hãy ghi nhớ những điều sau:
- Lắng nghe cảm xúc của người bệnh.
- Giữ bình tĩnh khi bạn lo lắng về một tình huống hay sự kiện.
- Đối với trẻ em, cha mẹ cần nhận ra và khen ngợi những thành tích nhỏ của trẻ. Không trừng phạt những sai phạm nhỏ hay sự thiếu tiến bộ của trẻ.
- Mềm mỏng và cố gắng duy trì những sinh hoạt bình thường.
- Giảm nhẹ sự mong chờ trong suốt giai đoạn căng thẳng.
- Lên kế hoạch cho việc thay đổi (ví dụ: cho thêm thời gian vào buổi sáng nếu việc đi học khó khăn đối với trẻ).